Các club kín từ lâu đã định hình kết cấu của đời sống xã hội New York (Mỹ). Một số người tham gia nhiều club kín ra đời để lấp đầy những khoảng trống về thể chất và tinh thần.
Ở gần ga phà 115 tuổi trong khu tài chính của New York, tồn tại điểm hẹn có thể gọi là hiện thân của sự dư dả. Những bức tường lót bằng vải len cashmere Loro Piana, view cầu Brooklyn, trung tâm chăm sóc sức khỏe, quán bar nhạc jazz – tất cả đều có thể là của bạn với giá 3.900 USD/năm (hoặc chỉ 2.500 USD, nếu bạn dưới 30 tuổi). Kể từ khi mở cửa vào năm 2021, Casa Cipriani đã trở thành một trong những câu lạc bộ kín (private club) sôi động nhất thành phố.
Nếu trở thành thành viên thì chờ đợi bạn là không ít quy định về cách ứng xử. Không được phép chụp ảnh trong “phòng khách” – năm ngoái, một số khách được cho là đã bị khai trừ sau khi chụp ảnh Taylor Swift với Matty Healy. Về trang phục, khách được phép mặc quần jean, miễn là “không rách”.
Làn sóng club mới
Các club kín từ lâu đã định hình kết cấu của đời sống xã hội New York. Nhiều club trong số đó được hình thành trong thời Gilded Age (Thời vàng son) của Mỹ, được thiết kế đặc biệt để trở thành nơi hội tụ tinh hoa trước khi các tòa nhà chọc trời của Manhattan mọc lên bao quanh chúng. Một số club ban đầu vẫn còn cho tới nay, tọa lạc trên khu đất đắc địa gần Central Park và hiện được công nhận là địa danh chính thức của thành phố.
Tuy nhiên, những năm gần đây, một làn sóng club mới, bao gồm cả Casa Cipriani, đã phát triển nhanh chóng, đa dạng về mức giá, tính độc quyền và tiện nghi.
Các club này đã trỗi dậy bằng cách lấp đầy hai khoảng trống do đại dịch để lại: Sự biến mất của “những nơi chốn thứ ba” hoặc các địa điểm tách biệt với nơi làm việc và nhà có thể nuôi dưỡng cảm giác cộng đồng và sự dư thừa của không gian văn phòng trống trong bối cảnh nổi lên văn hóa work-from-home mới.
Theo công ty bất động sản Colliers, tháng trước, không gian văn phòng đang trống ở Manhattan lên tới hơn 9 triệu m2, gần gấp đôi so với tháng 3/2020.
Ruth Colp-Haber, giám đốc điều hành của công ty môi giới bất động sản Wharton Property Advisors, cho biết các chủ nhà thương mại đang không có quyền kén chọn khách thuê. “Nhiều chủ nhà ở thành phố New York ôm nhiều nhà trống và họ cần tìm cách lấp đầy khoảng trống đó”, bà Colp-Haber nói. “Họ rất chào đón những khách thuê nhà mới, những kiểu sử dụng mới”.
Một cuộc khảo sát của GGA Partners, một công ty tư vấn cho các club kín, cho thấy hơn 60% club cho biết số lượng thành viên tăng lên vào năm 2022. “Môi trường làm việc từ xa do Covid-19 đã tạo ra những giám đốc điều hành (CEO) làm việc tại nhà nhưng vẫn khao khát trải nghiệm xã hội”, Zack Bates, người sáng lập Private Club Marketing, cho hay.
Đa dạng mức phí
Chức năng lịch sử của các club kín – phân tầng thành phố theo giới tính, chủng tộc hoặc giai cấp – vẫn duy trì cho đến ngày nay.
Aman New York, khai trương vào năm 2022, có phí thành viên ban đầu là 200.000 USD, cộng với phí hàng năm. Quyền tham gia độc quyền vào Casa Cruz, mở cửa cùng năm, với mức giá 250.000-500.000 USD.
Câu lạc bộ ZZ, thuộc Tập đoàn Major Food, có mức phí tương đối khiêm tốn là 20.000 USD khi bắt đầu và 10.000 USD mỗi năm – chi phí để vào “club đầu tiên và duy nhất trên thế giới của Carbone” – nhà hàng của công ty được những người nổi tiếng yêu thích.
Ở một phân khúc khác, phí thành viên của câu lạc bộ Verci – nơi mang lại cảm giác D.I.Y. (viết tắt của từ do-it-yourself (tự mình làm lấy) và khuôn viên trường đại học nhiều hơn – dao động từ 200 đến 300 USD một tháng và không có phí khởi điểm.
“Chúng tôi đã sử dụng nơi này làm ‘nơi chốn thứ ba’, phòng khách chung, nơi dành cho khoảng 120 người, tất cả đều trẻ, sáng tạo và yêu nghệ thuật”, Anant Vasudevan, người đồng sáng lập của Verci – công ty đã mở địa điểm đầu tiên ở một không gian văn phòng cũ ở Hạ Manhattan vào năm ngoái – cho hay.
Sự tăng trưởng nhanh chóng đi kèm với một số sự xáo trộn. Soho House, một trong những club nổi tiếng nhất, cuối năm ngoái thông báo rằng họ sẽ ngừng tiếp nhận thành viên mới tại các địa điểm ở Los Angeles, New York và London sau khi có khiếu nại về tình trạng quá đông đúc.
Công ty có hơn 180.000 thành viên và hơn 40 địa điểm trên toàn thế giới, được thành lập vào năm 1995 và giúp mở đường cho các câu lạc bộ ngày nay.
Vào năm 2021, Soho House đã phát hành cổ phiếu lần đầu ra công chúng trong nỗ lực mở rộng tích cực, nhưng gần đây họ đã cân nhắc việc trở lại hoạt động tư nhân.
Liệu làn sóng các club thời thượng, sành điệu hiện nay có đứng vững trước thử thách của thời gian không?
Biến chuyển
Theo ông Vasudevan, khả năng chi trả mặt bằng đóng vai trò quan trọng trong việc Verci đảm bảo không gian vật chất ở trung tâm thành phố Manhattan. “Có chút đòn bẩy ở khía cạnh đó thực sự hữu ích đối với chúng tôi, đặc biệt là khi chúng tôi bắt đầu việc này”, ông Vasudevan nói và cho biết thêm rằng công ty đã “trang bị thêm” không gian để “tạo cảm giác một môi trường ấm cúng hơn là giống như một môi trường công ty”.
Trong khi nhiều tổ chức lâu đời hơn sở hữu club, thì những tổ chức mới hơn lại có xu hướng thuê mặt bằng: Verci, Remedy Place và Maxwell đều đang ở thuê.
“Tôi ước gì chúng tôi có khả năng mua các tòa nhà”, Jonathan Leary, người sáng lập Remedy Place, một “club chăm sóc sức khỏe xã hội”, chia sẻ.
“Có lẽ một ngày nào đó”.
Diana Kendall, giáo sư xã hội học tại Đại học Baylor và là tác giả cuốn sách Members Only: Elite Clubs and the Process of Exclusion (tạm dịch: Chỉ dành cho thành viên: Câu lạc bộ tinh hoa và quá trình loại trừ) cho rằng việc đi thuê có thể hạn chế “sức mạnh duy trì” của các câu lạc bộ mới hơn. Tiến sĩ Kendall chỉ ra rằng một số club mới “đã đến và đi”, bao gồm cả club xã hội chỉ dành cho phụ nữ được nhiều người biết ới có tên là Wing, đã đóng cửa vào năm 2022.
Tiến sĩ Kendall cho biết một số club mới thiếu “uy tín và nguồn lực của những câu lạc bộ lâu đời”, và do đó “dễ bị tổn thương hơn trước những thay đổi của nền kinh tế và những biến động trong lĩnh vực việc làm ngay cả ở những cấp cao nhất”.
“Bạn là ai và bạn biết ai”
Các club lâu đời nhất của thành phố – nơi dành cho những người New York giàu có (chủ yếu là đàn ông da trắng, vào thời điểm thành lập) giao lưu với những người có cùng địa vị – đôi khi được thành lập theo kiểu ngẫu hứng.
Câu lạc bộ Union, được nhiều người coi là club xã hội dành cho nam giới đầu tiên của New York, được thành lập vào năm 1836 sau “một cuộc gặp gỡ không chính thức của một số quý ông thuộc tầng lớp xã hội khác nhau”, như Francis Gerry Fairfield đã nói trong cuốn sách năm 1873 của ông mang tên The Clubs of New York (tạm dịch: Các câu lạc bộ của New York). Theo ông Fairfield, phí ban đầu là 200 USD và phí hàng năm là 75 USD. Nhưng đến năm 1871, sau sự bất đồng của các quý ông về việc ai sẽ được cho vào, một số thành viên đã rút khỏi club và thành lập câu lạc bộ Knickerbocker – viết tắt là Knick.
Nhiều câu lạc bộ khác mọc lên vào khoảng thời gian này, bao gồm Century Association (Hiệp hội Thế kỷ), Câu lạc bộ Brook và Câu lạc bộ Metropolitan, có chủ tịch đầu tiên là J. Pierpont Morgan.
Văn hóa câu lạc bộ “phụ thuộc vào việc bạn là ai và bạn biết ai”, tiến sĩ Kendall cho hay. Trong Thời Vàng son của Mỹ, từ cuối những năm 1800 đến đầu những năm 1900, “Nhiều người kiếm được rất nhiều tiền – từ sự nở rộ của đường sắt, ngân hàng – ở New York”, tiến sĩ Kendall giải thích. “Và vì vậy họ thực sự muốn có những nơi có thể ngồi quây quần và uống cocktail với nhau”.
Nhiều club ban đầu không cho phép phụ nữ hoặc người da màu làm thành viên. Để đáp lại, một số thành viên nổi trội của các nhóm bị gạt ra ngoài lề xã hội đã thành lập các hiệp hội của riêng họ. Nhà hoạt động xã hội và người ủng hộ quyền bầu cử Florence Jaffray Harriman đã thành lập Colony Club vào năm 1903, câu lạc bộ này trở thành câu lạc bộ xã hội dành cho phụ nữ hàng đầu của thành phố. Và Câu lạc bộ Harmonie được thành lập bởi những người đàn ông Do Thái, những người bị từ chối gia nhập các câu lạc bộ khác.
Các club đại học, chẳng hạn như câu lạc bộ Yale, Harvard và Cornell, cũng xuất hiện trong thời kỳ này để tập hợp những người có chung bằng cấp học thuật. Các club khác được thành lập dựa trên những lợi ích chung – ví dụ, club câu cá dành cho những người yêu thích câu cá, club Lotos dành cho giới thượng lưu văn học và club nghệ thuật quốc gia, được thành lập bởi nhà phê bình Charles de Kay của tờ New York Times.
Nhưng sự quan tâm đến một số club đã giảm sút vào giữa đến cuối thế kỷ XX. Khi sự phát triển ngoại ô mở rộng, những người da trắng giàu có đã lũ lượt rời khỏi thành phố New York và tham gia các câu lạc bộ chơi golf hoặc đồng quê. Số lượng thành viên sụt giảm khiến các club Union và Knickerbocker thậm chí còn cân nhắc việc sáp nhập.
Thành viên được gì?
Với vô số tiện nghi, nhiều club ở thành phố New York ngày nay vượt xa cái gọi là cơ hội “hobnob” (đàn đúm – PV).
Tại Remedy Place, các thành viên có thể nhận cuộc gọi Zoom từ buồng oxy cao áp. Và tại Zero Bond, các yuppie (bạn trẻ thu nhập tốt và sành điệu – PV) có thể nhấm nháp một loại đồ uống có tên là Trillionaire.
Các club khác hãnh diện về việc cung cấp rất ít hoặc không cung cấp dịch vụ. “Ở đây chúng tôi không có nhà hàng hoạt động đầy đủ, chúng tôi không mở cửa cho đến 18h vào các ngày trong tuần – bạn không thể sử dụng nơi này như một không gian làm việc chung”, David Litwak, người đồng sáng lập Maxwell, khai trương ở Tribeca vào năm ngoái, nêu rõ.
“Các thành viên của chúng tôi có tủ đựng rượu riêng. Họ có thể tự rót đồ uống cho mình”.
Phí thành viên thường niên tại Maxwell là 3.000 USD, với phí khởi đầu dao động 1.000-12.000 USD.
Một số club có những cách phê duyệt thành viên theo những tiêu chí riêng, nhiều khi không rõ ràng. Trang web của Cipriani cho biết club “có toàn quyền phê duyệt hoặc từ chối bất kỳ đơn đăng ký thành viên nào”. Ông Litwak cho biết những người phỏng vấn để gia nhập Maxwell cần phải vượt qua “bài kiểm tra cảm xúc”.
“Không có yêu cầu về mức độ thành tích. Chúng tôi có những thành viên là chủ các quỹ tài chính và cũng có những khách ở cấp bậc thấp nhất trong các quỹ như vậy”.
Điều đó có thể là một phần tạo nên sự hấp dẫn khi tham gia một club kín.
Tìm kiếm “Third Place”
Third Place (nơi chốn thứ ba) chẳng hạn như thư viện, quán cà phê, quán bar và trung tâm cộng đồng, là những địa điểm mọi người có thể dành thời gian bên ngoài nhà và nơi làm việc – nghiên cứu cho thấy những địa điểm này đã bị đe dọa trong những năm gần đây.
Đại dịch đã đẩy nhanh việc đóng cửa các doanh nghiệp nhỏ, và tại New York vào năm ngoái, Thị trưởng Eric Adams – vốn được biết đến là người dành thời gian ở club kín Zero Bond – đã đề xuất ngân sách buộc các thư viện phải cắt giảm giờ làm việc và chương trình.
Đối với một số người, các club kín đã lấp đầy khoảng trống xã hội đó.
Năm ngoái, Sarah Mary Cunningham, 41 tuổi, làm việc tại Columbia Records, đã tham gia club Remedy Place, mở cửa ở Flatiron vào năm 2022 và có mức phí thành viên 300-2.250 USD một tháng. Cunningham cho biết cô từng kết bạn khi đang chờ truyền dịch ở club. “Đó là một kết nối được chia sẻ”, cô nói. “Có lẽ không còn cách nào khác để chúng ta gặp nhau”.
Khalil DaTerra, một nghệ sĩ 21 tuổi, cho biết việc gia nhập Verci “đã mở ra cả thế giới này cho tôi vì tôi không học đại học”.
“Vì vậy, cảm giác hòa nhập vào một cộng đồng trong khuôn viên trường này thật có giá trị”.
Daterra là thành viên thường trú tại Verci, một phần của chương trình cho phép một số thành viên không đủ khả năng trả phí hàng tháng có thể trả những gì họ có thể hoặc không trả gì cả.
Nhưng ở một khía cạnh, các club kín không thể được coi là nơi chốn thứ ba. Trong The Great Good Place, Ray Oldenburg – nhà xã hội học đã đặt ra thuật ngữ “nơi chốn thứ ba” vào những năm 1980 – đã trình bày chi tiết một số đặc điểm của nơi chốn thứ ba lý tưởng – bao gồm tính hòa nhập và giản dị và không đặt ra “tiêu chí chính thức về tư cách thành viên và loại trừ”.
Lợi ích kinh doanh của các club kín đôi khi cũng có thể xung đột với mong muốn của các thành viên. Trong khi những người tham gia các club kín thường tìm kiếm sự thân mật, sự đối xử cá nhân và cảm giác độc quyền, thì các câu lạc bộ thường tìm kiếm lợi nhuận và tăng số lượng thành viên.
Aaisha Bhuiyan, 27 tuổi, làm việc trong lĩnh vực công nghệ, đã tham gia một club kín vào cuối năm ngoái. Cô cho biết đã chuyển từ thành phố New York đến New Jersey để có đủ khả năng sống một mình và việc được vào một câu lạc bộ đã mang lại cho bản thân “một nơi để tiếp đón bạn bè mà không cần kéo họ đến một tiểu bang khác”. Nhưng cô thừa nhận rằng câu lạc bộ mang lại cảm giác “giao dịch”.
Cô từ chối nêu rõ câu lạc bộ nào, nhưng chi phí, theo cô, là 250 USD một tháng.
Nguồn: ZNews
Leave your comment